Vì Đau Buồn Nguyệt Nga Nhuốm Bệnh

 

          Nguyệt Nga nhuốm bệnh thở than,

          Năm canh lụy ngọc xốn xang lòng vàng.

          Nhớ khi thề thốt giữa đàng,

          Chưa nguôi nỗi thảm, lại vương lấy sầu.

1325.  Công đà chờ đợi bấy lâu,

          Thà không cho gặp buổi đầu thời thôi.

          Biết nhau chưa đặng mấy hồi,

          Kẻ còn người mất, trời ôi là trời !

          Thuở xưa giữ dạ ghi lời,

1330.  Thương người quân tử biết đời nào phai ?

          Tiếc thay một dự anh tài,

          Việc văn, việc võ nào ai dám bì ?

          Thương vì đèn sách lòng ghi,

          Uổng công nào thấy tiếng gì là đâu !

1335.  Thương vì hai tám trên đầu,

          Người đời như bóng phù du lỡ làng.

          Thương vì chẳng đặng hiển vang,

          Nước trôi sự nghiệp, hoa tàn công danh.

          Thương vì đôi lứa chưa thành,

1340.          Vùa hương bát nước ai dành ngày sau ?

          Năm canh chẳng ngớt giọt châu,

          Mặt nhìn bức tượng ruột đau như dần.

          Dương gian nay chẳng đặng gần,

          Âm cung biết có thành thân chăng là ?

 

                   previous                       next