Thấy Tượng Lục Ông Nhớ Con

 

          Nguyệt Nga đứng dựa bên phòng.

          Tay ôm bức tượng khóc ròng như mưa.

          Công rằng: "Nào bức tượng xưa?"

1290.  "Nguyệt Nga con khá đem đưa người nhìn."

          Lục ông một buổi ngồi nhìn,

          Tay chưng vóc vạc đều in con mình.

          Chuyện trò sau trước phân minh,

          Lục ông khi ấy sự tình mới hay:

1295.  "Thương con phận bạc lắm thay,

          "Nguyền xưa còn đó, con rày đi đâu?"

          Kiều công chi xiết nỗi sầu,

          Lục ông thấy vậy thêm đau gan vàng.

          Kiếm lời khuyên giải với nàng:

1300.  "Giải cơn phiền não kẻo mang lấy sầu."

          "Người đời như bóng phù du,

          "Sớm còn tối mất, công phu lỡ làng.

          "Cũng chưa đồng tịch đồng sàng,

          "Cũng chưa nên nghĩa tao khang đâu mà.

1305.  "Cũng như cửa sổ ngựa qua,

          "Nghĩ nào mà ủ mặt hoa cho phiền ?"

          Nàng rằng: "Trước đã trọn nguyền,

          "Dẫu thay mái tóc phải nhìn mối tơ."

          Công rằng: "Chút nặng tình xưa,

1310.  Bèn đem tiền bạc tạ đưa cho người.

          Lục ông cáo tạ xin lui:

          "Tôi đâu dám chịu của người làm chi ?

          "Ngỡ là con trẻ mất đi,

          "Hay đâu cốt cách còn ghi tượng nầy.

1315.  "Bây giờ con lại thấy đây,

          "Tấm lòng thương nhớ dễ khuây đặng nào ?

          "Ngửa than: "Đất rộng trời cao,

          "Tre còn măng mất lẽ nào cho cân."

          Lục ông từ tạ lui chân,

1320.  Kiều công sai kẻ gia thần đưa sang.

 

                   previous                       next