Thấy Vân Tiên Mù , Nhà Họ Võ Thất Ước

 

          Dắt Tiên vào chốn hậu đàng,

          Võ công xem thấy lòng càng hổ ngươi.

1005.  Chẳng qua sợ thế gian cười,

          Một lời gượng gạo chào người ngày xưa:

          "Ngư ông đã có công đưa,

          Tới ngày sau sẽ lo lừa đền ơn."

          Ngư rằng : " Tôi chẳng lòng sờn."

1010.  "Xin tròn nhân ngãi còn hơn bạc vàng."

          "Nhớ xưa trong núi Lư san,"

          Có ông ngư phủ đưa chàng Ngũ Viên.

          Tới sau đình trưởng đỗ thuyền,

          Giúp người Hạng Võ qua miền Ô giang.

1015.  Xưa còn thương kẻ mắc nàn,

          Huống nay ai nỡ quên đàng ngãi nhân.

          Một lời gắng giúp keo sơn,

          Ngư ông từ giã lui chưng xuống thuyền.

          Võ công không ngớt lòng phiền,

1020.  Ân tình thế lợi khó tuyền đặng vay.

          Dạy Tiên: "Ngươi hãy ngồi đây,"

          "Cho ta trở lại sau này liệu toan."

          Công rằng: "Hỡi mụ Quỳnh Trang,

          "Dò lòng ái nữ Thể Loan thế nào ?

1025.  "Mặc con toan liệu làm sao,

          "Vốn không ép vợ, nỡ nào ép con."

          Loan rằng: "Gót đỏ như son,"

          "Xưa nay ai nỡ đem chôn xuống bùn ?

          "Ai cho sen muống một bồ,"

1030.  "Ai từng chanh khế sánh phồn lựu lê."

          "Thà không trót chịu một bề,"

          Nỡ đem mình ngọc dựa kề thất phu.

          Đã công chờ đợi danh nhu,

          Rể đâu có rể đui mù thế ni,

1135.  "Đã nghe người nói hội này,"

          Rằng: "Vương Tử Trực chiếm rày thủ khoa."

          "Ta dầu muốn kết sui gia,

          Họ Vương họ Võ một nhà mới xinh."

 

                   previous                       next