Vì Khóc Quá Nhiều Vân Tiên Bị Mù

 

          "Thế sao chẳng bớt cơn sầu,

          "Mình đi đã mỏi, giòng châu thêm nhuần."

          "E khi mang bệnh nửa chừng.

640.  "Trông nom khó liệu, giữa rừng khôn toan."

          Tiên rằng: "Khô héo lá gan!"

          Ôi thôi! Con mắt đã mang lấy sầu.

          Mịt mù nào thấy chi đâu,

          Chân đi đã mỏi, mình đau như dần.

645.  Có thân phải khổ vì thân,

          Thân ôi! Thân biết mấy lần chẳng may!

          Đồng rằng: "Trời đất có hay?,"

          "Ra đi vừa đặng mười ngày lại đau.

          "Một mình nhắm trước xem sau,

650.  "Xanh xanh bờ cõi, dàu dàu cỏ cây.

          "Vốn không làng xóm chi đây,"

          "Xin lần tới đó tìm thầy thuốc thang."

          Vừa may gặp khách qua đàng,

          Người người đều chỉ vào làng Đồng Văn.

 

                   previous                       next